LS Trần Đình Triển

Tôi trực tiếp trao đổi và kiến nghị với Cơ quan An ninh điều tra Bộ công an (BCA) và Vụ 2 Viện Kiểm sát NDTC: Nếu như nội dung tố cáo của bà Trương Mỹ Lan đối với bà Linda mà tại buổi hỏi cung tôi tham gia cùng Điều tra viên; thì nội dung không có gì mới, đã được Cơ quan CSĐT BCA và Toà Kinh tế TAND TP Hồ Chí Minh làm rõ; vì vậy tôi đề nghị Cơ quan điều tra và Viện Kiểm sát: 1-/ Thu thập tài liệu về vụ việc này tại Cơ quan Cảnh sát điều tra BCA và Toà Kinh tế Toà án ND TP Hồ Chí Minh;
2-/ Vụ án có căn cứ oan sai; người có dấu hiệu lừa đảo, hoặc lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản, hoặc vi phạm pháp luật về đầu tư,… chính là bà Trương Mỹ Lan; Ông Ted và Bà Linda là người bị hại;
3-/ Đề nghị thay đổi biện pháp ngăn chặn đối với bà Linda từ tạm giam, bằng biện pháp cấm xuất cảnh và cấm đi khỏi nơi cư trú.Đồng thời, tôi thu thập tài liệu để chứng minh cho việc bà Trương Mỹ Lan tố cáo sai sự thật, bịa đặt, vu khống;… và việc thiếu thận trọng, vội vàng của cơ quan tiến hành tố tụng trong việc khởi tố bắt tạm giam với bà Linda, cụ thể là:
THỨ NHẤT: Bà Trương Mỹ Lan đã thừa nhận còn nợ ông Ted 6 triệu đô la Mỹ và lãi suất ngân hàng của tiền gốc đó; chưa làm thủ tục đầu tư hoặc chưa trả cho Ông Ted. Chứng cứ chứng minh là:
– Hợp đồng cam kết hợp tác đầu tư vào Trung tâm thương mại An Đông được ký kết giữa bà Trương Mỹ Lan với Ông Ted;
– Chứng từ chuyển tiền từ ông Ted vào tài khoản ngoại tệ của bà Trương Mỹ Lan tại ngân hàng đủ 6 triệu USD; nói rõ là tiền hợp tác đầu tư trong chứng từ ngân hàng.
– Bà Trương Mỹ Lan công nhận những nội dung trên tại Biên bản ghi lời khai ngày 30/3/2005 và ngày 17/5/2005 do Cơ quan CSĐT BCA tiến hành lấy lời khai theo đơn tố cáo của bà Trương Mỹ Lan.
THỨ HAI: Ông Ted không có uỷ quyền cho bà Linda giải quyết khoản tiền này với bà Trương Mỹ Lan. Đồng thời, từ trước đến nay giữa ông Ted và bà Linda không có hợp tác kinh doanh và không nợ nần gì nhau. Chứng cứ này, Ông Ted, bà Lan và bà Linda đều công nhận trong lời khai và biên bản hoà giải tại Toà Kinh tế – TAND TP Hồ Chí Minh.
Như vậy, Bà Trương Muội (Trương Mỹ Lan) biết rõ ông Ted không uỷ quyền cho bà Linda. Việc bà Lan tố cáo bà Linda được ông Ted uỷ quyền là vu khống. Giả sử rằng có thoả thuận giữa bà Lan và bà Linda thì đó là sự thống nhất ý chí của bà Lan và bà Linda, không có giá trị pháp lý với ông Ted. Đồng thời cũng không thể quy kết bà Linda lạm dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản của bà Lan (nếu có), vì đó là theo ý chí của bà Lan và có thể đây là thủ đoạn của bà Lan nhằm tạo “chứng cứ” giả mạo,… rồi tố cáo bà Linda và ông Ted để xử lý bằng hình sự, trốn tránh và chiếm đoạt 6 triệu đô tiền gốc và 1,9 triệu đô tiền lãi của ông Ted.
THỨ BA: Về các khoản tiền mà bà Trương Muội bịa ra để đối trừ, hoặc đã thanh toán cho ông Ted thông qua bà Linda:
– Bà Trương Muội bịa đặt việc bà môi giới cho ông Ted mua bán khách sạn Horizon – Cát Linh – Hà Nội; yêu cầu ông Ted phải chi hoa hồng cho Trương Muội 2,5 triệu USD. Trương Muội dựng chuyện để “dây máu ăn phần”. Tôi đã cung cấp đầy đủ tài liệu cho Toà Kinh tế: Khách sạn Horizon nguồn gốc là một doanh nghiệp ở Indonesia góp vốn đầu tư với một doanh nghiệp VN. Do doanh nghiệp ở Indonesia vay vốn ngân hàng đã quá hạn; nên cơ quan nhà nước Indonesia đăng báo công khai bán vốn góp đầu tư của doanh nghiệp đó để thu nợ cho ngân hàng. Ông Ted làm thủ tục mua bán tại Indonesia, bà Trương Muội không có vai trò gì trong việc này. Mặt khác, tôi đã có văn bản gửi doanh nghiệp trong nước, được sự trả lời không có liên quan gì đến bà Trương Mỹ Lan.